fylla
Faroese
Etymology
From Old Norse fylla, from Proto-Germanic *fullijaną.
Verb
fylla (third person singular past indicative fylti, third person plural past indicative fylt, supine fylt)
- to fill
- to have a birthday
Conjugation
Conjugation of fylla (group v-9nn) | ||
---|---|---|
infinitive | fylla | |
supine | fylt | |
participle (a39)1 | fyllandi | fyltur |
present | past | |
first singular | fylli | fylti |
second singular | fyllir | fylti |
third singular | fyllir | fylti |
plural | fylla | fyltu |
imperative | ||
singular | fyll! | |
plural | fyllið! | |
1Only the past participle being declined. |
Related terms
Icelandic
Etymology
From Old Norse fylla, from Proto-Germanic *fullijaną.
Pronunciation
- IPA(key): /ˈfɪtla/
- Rhymes: -ɪtla
Conjugation
infinitive (nafnháttur) |
að fylla | ||||
---|---|---|---|---|---|
supine (sagnbót) |
fyllt | ||||
present participle (lýsingarháttur nútíðar) |
fyllandi | ||||
indicative (framsöguháttur) |
subjunctive (viðtengingarháttur) | ||||
present (nútíð) |
ég fylli | við fyllum | present (nútíð) |
ég fylli | við fyllum |
þú fyllir | þið fyllið | þú fyllir | þið fyllið | ||
hann, hún, það fyllir | þeir, þær, þau fylla | hann, hún, það fylli | þeir, þær, þau fylli | ||
past (þátíð) |
ég fyllti | við fylltum | past (þátíð) |
ég fyllti | við fylltum |
þú fylltir | þið fylltuð | þú fylltir | þið fylltuð | ||
hann, hún, það fyllti | þeir, þær, þau fylltu | hann, hún, það fyllti | þeir, þær, þau fylltu | ||
imperative (boðháttur) |
fyll (þú) | fyllið (þið) | |||
Forms with appended personal pronoun | |||||
fylltu | fylliði * | ||||
* Spoken form, usually not written; in writing, the unappended plural form (optionally followed by the full pronoun) is preferred. |
infinitive (nafnháttur) |
að fyllast | ||||
---|---|---|---|---|---|
supine (sagnbót) |
fyllst | ||||
present participle (lýsingarháttur nútíðar) |
fyllandist ** ** the mediopassive present participle is extremely rare and normally not used; it is never used attributively or predicatively, only for explicatory subclauses | ||||
indicative (framsöguháttur) |
subjunctive (viðtengingarháttur) | ||||
present (nútíð) |
ég fyllist | við fyllumst | present (nútíð) |
ég fyllist | við fyllumst |
þú fyllist | þið fyllist | þú fyllist | þið fyllist | ||
hann, hún, það fyllist | þeir, þær, þau fyllast | hann, hún, það fyllist | þeir, þær, þau fyllist | ||
past (þátíð) |
ég fylltist | við fylltumst | past (þátíð) |
ég fylltist | við fylltumst |
þú fylltist | þið fylltust | þú fylltist | þið fylltust | ||
hann, hún, það fylltist | þeir, þær, þau fylltust | hann, hún, það fylltist | þeir, þær, þau fylltust | ||
imperative (boðháttur) |
fyllst (þú) | fyllist (þið) | |||
Forms with appended personal pronoun | |||||
fyllstu | fyllisti * | ||||
* Spoken form, usually not written; in writing, the unappended plural form (optionally followed by the full pronoun) is preferred. |
strong declension (sterk beyging) |
singular (eintala) | plural (fleirtala) | |||||
---|---|---|---|---|---|---|---|
masculine (karlkyn) |
feminine (kvenkyn) |
neuter (hvorugkyn) |
masculine (karlkyn) |
feminine (kvenkyn) |
neuter (hvorugkyn) | ||
nominative (nefnifall) |
fylltur | fyllt | fyllt | fylltir | fylltar | fyllt | |
accusative (þolfall) |
fylltan | fyllta | fyllt | fyllta | fylltar | fyllt | |
dative (þágufall) |
fylltum | fylltri | fylltu | fylltum | fylltum | fylltum | |
genitive (eignarfall) |
fyllts | fylltrar | fyllts | fylltra | fylltra | fylltra | |
weak declension (veik beyging) |
singular (eintala) | plural (fleirtala) | |||||
masculine (karlkyn) |
feminine (kvenkyn) |
neuter (hvorugkyn) |
masculine (karlkyn) |
feminine (kvenkyn) |
neuter (hvorugkyn) | ||
nominative (nefnifall) |
fyllti | fyllta | fyllta | fylltu | fylltu | fylltu | |
accusative (þolfall) |
fyllta | fylltu | fyllta | fylltu | fylltu | fylltu | |
dative (þágufall) |
fyllta | fylltu | fyllta | fylltu | fylltu | fylltu | |
genitive (eignarfall) |
fyllta | fylltu | fyllta | fylltu | fylltu | fylltu |
Related terms
Norwegian Bokmål
Norwegian Nynorsk
Alternative forms
- fyllet n
Verb
fylla (present tense fyller, past tense fylte, past participle fylt, passive infinitive fyllast, present participle fyllande, imperative fyll)
- alternative form of fylle
References
- “fylla” in The Nynorsk Dictionary.
Old Norse
Etymology
From Proto-Germanic *fullijaną, akin to Old English fyllan (English fill), Old Saxon fullian, Dutch vullen, Old High German fullen (German füllen), Gothic 𐍆𐌿𐌻𐌻𐌾𐌰𐌽 (fulljan).
Verb
fylla
Conjugation
infinitive | fylla | |
---|---|---|
present participle | fyllandi | |
past participle | fylldr | |
indicative | present | past |
1st-person singular | fylli | fyllda |
2nd-person singular | fyllir | fylldir |
3rd-person singular | fyllir | fylldi |
1st-person plural | fyllum | fylldum |
2nd-person plural | fyllið | fyllduð |
3rd-person plural | fylla | fylldu |
subjunctive | present | past |
1st-person singular | fylla | fyllda |
2nd-person singular | fyllir | fylldir |
3rd-person singular | fylli | fylldi |
1st-person plural | fyllim | fylldim |
2nd-person plural | fyllið | fylldið |
3rd-person plural | fylli | fylldi |
imperative | present | |
2nd-person singular | fyll, fylli | |
1st-person plural | fyllum | |
2nd-person plural | fyllið |
infinitive | fyllask | |
---|---|---|
present participle | fyllandisk | |
past participle | fyllzk | |
indicative | present | past |
1st-person singular | fyllumk | fylldumk |
2nd-person singular | fyllisk | fylldisk |
3rd-person singular | fyllisk | fylldisk |
1st-person plural | fyllumsk | fylldumsk |
2nd-person plural | fyllizk | fyllduzk |
3rd-person plural | fyllask | fylldusk |
subjunctive | present | past |
1st-person singular | fyllumk | fylldumk |
2nd-person singular | fyllisk | fylldisk |
3rd-person singular | fyllisk | fylldisk |
1st-person plural | fyllimsk | fylldimsk |
2nd-person plural | fyllizk | fylldizk |
3rd-person plural | fyllisk | fylldisk |
imperative | present | |
2nd-person singular | fyllsk, fyllisk | |
1st-person plural | fyllumsk | |
2nd-person plural | fyllizk |
Derived terms
- fylling f
Related terms
Descendants
References
- “fylla”, in Geir T. Zoëga (1910) A Concise Dictionary of Old Icelandic, Oxford: Clarendon Press
Old Swedish
Etymology
From Old Norse fylla, from Proto-Germanic *fullijaną.
Conjugation
present | past | ||||
---|---|---|---|---|---|
infinitive | fylla | — | |||
participle | fyllandi, fyllande | fylter | |||
active voice | indicative | subjunctive | imperative | indicative | subjunctive |
iæk | fyllir | fylli, fylle | — | fylti, fylte | fylti, fylte |
þū | fyllir | fylli, fylle | fyll | fylti, fylte | fylti, fylte |
han | fyllir | fylli, fylle | — | fylti, fylte | fylti, fylte |
vīr | fyllum, fyllom | fyllum, fyllom | fyllum, fyllom | fyltum, fyltom | fyltum, fyltom |
īr | fyllin | fyllin | fyllin | fyltin | fyltin |
þēr | fylla | fyllin | — | fyltu, fylto | fyltin |
mediopassive voice | indicative | subjunctive | imperative | indicative | subjunctive |
iæk | fyllis | fyllis, fylles | — | fyltis, fyltes | fyltis, fyltes |
þū | fyllis | fyllis, fylles | — | fyltis, fyltes | fyltis, fyltes |
han | fyllis | fyllis, fylles | — | fyltis, fyltes | fyltis, fyltes |
vīr | fyllums, fylloms | fyllums, fylloms | — | fyltums, fyltoms | fyltums, fyltoms |
īr | fyllins | fyllins | — | fyltins | fyltins |
þēr | fyllas | fyllins | — | fyltus, fyltos | fyltins |
Descendants
- Swedish: fylla
Swedish
Pronunciation
audio (file)
Etymology 1
(This etymology is missing or incomplete. Please add to it, or discuss it at the Etymology scriptorium.)
Declension
Declension of fylla | ||||
---|---|---|---|---|
Singular | Plural | |||
Indefinite | Definite | Indefinite | Definite | |
Nominative | fylla | fyllan | fyllor | fyllorna |
Genitive | fyllas | fyllans | fyllors | fyllornas |
See also
- dryckeslag
- full (has related synonyms)
- spritfest
Etymology 2
From Old Swedish fylla, from Old Norse fylla, from Proto-Germanic *fullijaną. Cognate with Danish fylde, Norwegian fylle, English fill, German füllen, Gothic 𐍆𐌿𐌻𐌻𐌾𐌰𐌽 (fulljan).[1]
Verb
fylla (present fyller, preterite fyllde, supine fyllt, imperative fyll)
- to fill, to make full
- to turn (X years old), to reach (a certain age), to have one's birthday
- Hon fyller år på tisdag.
- Her birthday is on Tuesday.
- Han fyller moppe.
- He is turning fifteen (the legal age to drive a moped).
- Hon fyller jämnt i sommar.
- This summer her birthday is an even number (a multiple of ten).
Conjugation
Active | Passive | |||
---|---|---|---|---|
Infinitive | fylla | fyllas | ||
Supine | fyllt | fyllts | ||
Imperative | fyll | — | ||
Imper. plural1 | fyllen | — | ||
Present | Past | Present | Past | |
Indicative | fyller | fyllde | fylls, fylles | fylldes |
Ind. plural1 | fylla | fyllde | fyllas | fylldes |
Subjunctive2 | fylle | fyllde | fylles | fylldes |
Participles | ||||
Present participle | fyllande | |||
Past participle | fylld | |||
1 Archaic. 2 Dated. See the appendix on Swedish verbs. |
Derived terms
References
- fylla in Svensk ordbok (SO)
- fylla in Svenska Akademiens ordlista (SAOL)
- fylla in Svenska Akademiens ordbok (SAOB)
- fylla in Reverso Context (Swedish-English)
- fylla in Elof Hellquist, Svensk etymologisk ordbok (1st ed., 1922)